Võ Văn Hải's blog

Chỉ có một điều tuyệt đối đó là mọi thứ đều tương đối…

Cảm xúc

Những câu chuyện sưu tầm được từ internet, chép lại cho mọi người đọc!

Câu chuyện bát mì

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát mì”. Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

o O o

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

– Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

– Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

– Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

– Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” – thằng anh nói.

– Mẹ, mẹ ăn thử đi – thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

– Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ – ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

– Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

– Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

– Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

– Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

– Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

– Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

– Thơm quá!

– Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

– Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

– Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

– Mời vào! Mời vào! – bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

– Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không?

– Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: “Hai bát mì”.

– Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

– Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

– Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

– Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

– Chuyện đó thì chúng con biết rồi – đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

– Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

– Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

– Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

– Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

– Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

– Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

– Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

– Có thật thế không? Sau đó ra sao?

– Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

– Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

– Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

– Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

– Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.

Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

– Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

– Các vị… các vị là…

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

– Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

– Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

– Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

– Có ngay. Ba bát mì.


Tình yêu có vĩnh cửu không?

Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc: thích ngủ đứng….
Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ… Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy… ắt hẳn là tìm 1 góc để… đứng ngủ…..
Thật buồn cười… tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy…
Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy …. dựa vào cửa toilet để ngủ….
Một vài lần tôi góp ý… Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu… nói: “xấu hổ thế!”…. Nhìn đáng yêu tợn…. đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy… thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy…
Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó… dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do…
Bởi vì…
Ngày yêu cô ấy… cô ấy đã hỏi tôi rằng : “Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có… dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?”…. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó…. Vì tôi là một nguời … có thể tự hào mà nói rằng… hiếm hoi….luôn có trách nhiệm với lời nói của mình…..
Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống… cho câu trả lời của mình… liệu rằng tôi có thực hiện được nó không? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời “có!” duy nhất… cho tất cả những thắc mắc của mình…. bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều… nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn….

1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy….
Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi…. nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi… Tôi không gượng ép… cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả….
Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả…. tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện…. cho đến một ngày….cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: “Đơn xin chia tay!” ….Tôi ngỡ ngàng… phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ không chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa… Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy…. trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ… sao tôi không hề hay biết….
Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên…. sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết… dường như cố gắng nắn nót đến không tưởng….
“Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?”
Mắt cô ấy mở to…. ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy… nhưng chỉ trong 5 giây…. yên ả lại trở về trên khoé môi gầy…. Cô ấy lại mỉm cười….

” Bởi vì em điên thật mà!”

Và thế là chúng tôi chia tay nhau…. Một lý do tôi cũng không sao hiểu nổi….Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời… Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi…. Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất… đó là… cô ấy khác tất cả mọi người…. chính vì vậy… sự kết thúc hôm đó…. có nghĩa là… không gặp lại…
Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM…. tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập… chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương…. nhưng nó không bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy…
Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm….
Ác mộng vẫn luôn rình rập…
Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa….
Rồi tôi lại tự vỗ về mình…. tôi đã thay đổi rồi…. và tất cả chỉ là quá khứ thôi… cô ấy rời bỏ tôi… vì cái gì cơ chứ????
Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau…. tôi bấm số gọi cho cô ấy…
Đầu dây bên kia nhấc máy…. giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: “Anh à!”
Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe… vì tôi chẳng biết nói gì cả… cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày không gặp lại…
Cô ấy ngồi đối diện tôi… vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh… môi bạc và làn da phờ phạc….
Nhưng có một điều dường như khác….
Cô ấy nói nhiều hơn….
Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không nói nhiều như vậy… những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng… là tôi tâm sự và cô ấy cười…. khi tôi kêu mệt mỏi… cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ…. Là những ngày mùa đông trời gió… cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan…. Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một… cái chăn to đùng…. mà cái vỏ chăn thì là ” em khâu bằng tay đấy!”…. Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi… Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy… tôi đều cười…. Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình…đâu thể tầm thường phải không? Để… cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen… như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu… cao và nguy hiểm lắm… thì tôi lại càng cố trèo… cố trèo bởi vì nó quá cao… đã đi đến lưng chừng thì không có lý do gì để từ bỏ….
Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên…. Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó… tôi đã lột xác hoàn toàn….1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình….1 năm thầy tu để mơ về một người con gái…. Nào là từ bỏ thói quen đi đêm… những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối…..những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ…. trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert… v.v và v.v…. những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại… như một trò đùa…
Vô vàn những lý do để yêu… vô vàn những điều…. không thể nào giải thích nổi….
– Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần… mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!
Câu nói ấy kéo tôi về thực tại…. giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn….Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười….Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi không mấy hiểu…
Chúng tôi đứng dậy… bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ…. Cô ấy muốn đi bộ… dạo quanh phố cổ…. Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe…. Và sau đó, chúng tôi bước đi….
– Em luôn muốn ngủ với một ai….
Tôi ngạc nhiên:

– Ý em là gì vậy?
– À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào…
Cười…
– Anh à, muộn rồi, mình về đi…hehe…

Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó… cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn… Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: ” Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!”…Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng không báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu….
Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa….Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười… và… tôi từ chối… lời mời của cô ấy… khách sạn và cái hình dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất…. nhưng không phải là bí mật và lạ lùng… phi lý và bỗng chốc như thế này….Chúng tôi quyết định không liên lạc với nhau nữa…
Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: ” Anh à, vào bệnh viện thăm em!”
Tôi vội vã vào viện… căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ…. ánh mắt xa xăm…. không quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:
– Thế là em không được ngủ đứng nữa rồi…. vì em không còn sức để mà đứng nữa….
Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười… nhẹ nhàng… cô ấy nói:

– Em yêu anh lắm!
– Anh cũng thế, em biết điều đó mà…
Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi… một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói….” anh đừng nói nữa…”
– Mai anh lại đến nhé!
– Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà….
– Và đừng hỏi gì bác sĩ cả…
– Nhưng…
– Anh hứa đi…
-Uh, anh hứa…
Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững…. Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy… nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi…

– Anh không muốn hỏi nhưng…. anh lo lắm… em bị sao vậy… nhìn em yếu quá!
– Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!
Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút…. Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều….

– Anh hay mắng em vì em ngủ đứng….
– Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!
– Em kể cho anh một câu chuyện… và anh chỉ được nghe thôi nhé!
-Uh, em kể đi!
– Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi….
-Uh…
– Nào, anh đừng “uh” nữa, để em kể chứ!
-Được rồi, hehe, anh xin lỗi!
-Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy không có chồng, sống 1 mình nữa….Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái…
– Cái đó là cái gì?
– Kinh nguyệt ấy!
– Oh… uh!
– Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào…. Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em….vì lúc đó, mới lớp 8 mà…. không hiểu chuyện gì cả….cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ không chảy nữa…. Và…

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy… cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời… ôm chặt tôi… ôm chặt lắm….
– Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!
Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra…. trong vài giây định thần… tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy… Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nén lên tận trí óc tôi…. Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở…. nước mắt lăn dài trên áo tôi…
– Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ…. Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm….Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy… Từ đó, lúc nào em cũng…. ngủ đứng… hoặc ngủ ngồi… ở nhà cũng vậy… vì em sợ…em nằm xuống…em sẽ lại….
Ôm tôi chặt hơn… nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn….
– Em không biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy… Rồi em nói với mẹ…. rồi mẹ không tin em…. mẹ nói em bị điên…. xấu hổ vì em điên… không ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó…và tất cả… đều ghét em anh ạ…
Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?
– Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày… cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng không rõ và chẳng muốn biết nữa…. em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ….
-Nín đi, anh ở đây…. anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa….
Cô ấy vẫn khóc
– Em tưởng mọi việc đã kết thúc…. Em đã cố quên… em đã cố yêu… cố ngủ nằm…
Cô ấy dừng lại 1 chút…
– Cho đến khi…. người yêu em… đến nhà….bà giúp việc mở cửa…. anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ… và….ngủ với em…. em muốn cưỡng lại…. nhưng… em nghĩ….phải làm quen…. với đàn ông…
Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực
– Rồi anh ta… nói…. sau khi đã xong xuôi…. rằng…. “không ngờ em đã mất trinh rồi! Anh không muốn yêu một người không đoan chính!”…. và…. anh ta bỏ em…
Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy…
– Em im lặng…. và thế là chia tay…. em lại… ngủ đứng…. ngủ ngồi… vì em sợ… em không dám…. nằm nữa….nằm…. em sẽ chẳng thể chống cự… em sợ….
Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi… những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng….
– Rồi…. em đã gặp anh…. anh đã yêu em khác hắn yêu em….anh đã chấp nhận em … không giống người ta phủ nhận em…
Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người… và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời…rằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào…. yêu và đau xót biết bao … căm hận những kẻ gieo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy….
– Anh không quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương… anh yêu em… anh thề là anh yêu em… và anh sẽ không để cho em phải buồn nữa đâu….
Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi… rồi cười nhẹ nhàng….

– Em biết mà…Nhưng anh có thể hứa với em một điều được không?
– Uhmmm… em nói đi…
– Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé…
-Tại sao?
– Đi mà, và đừng hỏi gì cả!
-Uh!
….Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện….
Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ…. cô ấy đã ra đi mà không để cho tôi nhìn lần cuối…ra đi lặng lẽ…. ra đi âm thầm… ra di bất ngờ và ra đi đau đớn….
– Những người bị “nhiễm trùng huyết” rất khó sống… cô ấy đã chiến đấu đến cùng… và cô ấy biết….
Bác sĩ nói với tôi như vậy…. Cô ấy không có đám tang… không bạn bè….vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh… và cha mẹ cô ấy… cũng chẳng thấy xót thương gì… cô ấy ra đi như vậy đấy… sống đau đớn và chết chua xót…
Một bầu trời đêm bao trùm tôi….
– Cô ấy đã tặng mắt cho một người…. cách đây 2 ngày…. chúng tôi làm phẫu thuật….
Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy….

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa… đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi….ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó….
Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:
“Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em… em sẽ lại gặp anh…. Nhưng em nhận ra rằng… em không thể… em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi…. em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em… khát khao ấy đã cho em sức mạnh… để… gặp lại anh thêm lần nữa……. em muốn anh biết…..Anh là người DUY NHẤT em yêu!”


Hãy để anh yêu em

Ngày xưa, có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này…
Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” – Anh luôn tự nói với bản thân – “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!

Trước khi anh có thể được nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.

Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy.
Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.


9 Responses to “Cảm xúc”

  1. YinYang said

    rất có ý nghĩa ^^

  2. Trần Thanh Tuấn said

    Chào Hải,

    Rất vui vì được biết Blog của cậu, cả 03 bài trên rất có ý nghĩa, nhất là 2 bài đầu tiên.

    Chúc cậu luôn vui khoẻ và thành công.

    Gửi lời thăm gia đình cậu nhé.

    Tết về nhớ alô cho Tuấn hỉ.

    Trần Thanh Tuấn

  3. meopro said

    ý nghĩa vô cùng 🙂

  4. Nguoi hoc java said

    toi thich nhung bai nay

  5. Vo Danh said

    Rat hay. Nhat la 2 bai dau……….

  6. PhiYen said

    Đọc thấy buồn quá!
    Nhưng dù buồn nhưng sẽ không tuyệt vọng. Vì được tiếp thêm niềm tin…

  7. Huynh Phuong Dong said

    Chào anh Hải,
    Cũng tình cờ mà em biết blog của anh. 3 câu chuyện trên làm em cảm động lắm.
    Tuy 3 câu chuyện đều buồn nhưng đầy ý nghĩa và tiếp thêm niềm tin trong cuộc sống.
    Chúc anh luôn vui vẽ và thành công.

  8. xemnhadat said

    Truyện rất hay và ý nghĩa anh ạ. Cảm ơn anh rất nhiều!

  9. Nguyễn Văn Hưng said

    Nhưng câu chuyện thật ý nghĩa, đọc hay lắm anh à.

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.